Latest News

Kiêu căng

Thứ Hai, 28 tháng 6, 2010 , Posted by Thiên Thần CNTT at 07:49

(GD&TĐ) - Ngày xửa ngày xưa, có một con chó nọ, vì sống mãi nơi đồng quê nên một hôm cảm thấy chán và mơ ước được bay về thành phố giải trí.
(ảnh minh họa: Internet)
(ảnh minh họa: Internet)
Nó làm quen được với hai con vịt trời và tâm sự về ước mơ. Hai con vịt trời đề nghị nó đi tìm một sợi dây dài và chắc chắn cột hai đầu vào cổ hai con vịt, rồi nó ngậm ở giữa sợi dây. Hai con vịt trời sẽ bay về thành phố và như thế nó cũng được bay luôn trên không về thành phố dạo chơi một vòng. Thế là mọi sự đã được chuẩn bị chu đáo.

Hai con vịt trời và con chó bắt đầu chuyện phiên lưu. Nhưng khi đang bay thì có một con chó khác từ dưới đất nhìn thấy và lên tiếng hỏi với lòng đầy kính phục:

- Đây là sáng kiến của ai trong ba vị?

Con chó muốn dành cho mình mọi sự kính phục nên vội vàng mở miệng nói to:

- Đó là sáng kiến của chính tôi.

Nhưng nói chưa hết câu thì nó đã rơi xuống đất chết ngoẻo vì muốn khoe khoang mà quên không lo ngậm sợi dây.

Nhiều lần chúng ta cũng đã mở miệng nói vì ham danh vọng nên đã gây ra không biết bao tai hại cho chính bản thân và cho kẻ khác. Lòng ham danh vọng, ích kỷ và kiêu ngạo, là những tật xấu ăn rễ sâu trong bản tính tự nhiên của con người, rất khó chừa bỏ, đến độ thánh Phanxico De Sales đã nói như sau:

"Tính tự phụ kiêu căng nơi mỗi người chúng ta chỉ chết đi mười lăm phút sau khi ta đã chết. Hơn nữa, môi trường xã hội chung quanh xem ra không đề cao lòng quảng đại, vị tha, sự phục vụ khiêm tốn của anh chị em. Mà ngược lại có chứa những yếu tố có tính kích thích lòng ham danh lợi, tính tự phụ của mỗi người chúng ta. Nhiều lúc chúng ta bị cám dỗ muốn làm việc này việc nọ, muốn nói điều này điều khác, cốt chỉ để khoe khoang và mưu tìm danh vọng cho bản thân mà thôi ".

Và đó là chính chúng ta tự đào hố chôn mình, giống như con chó ham danh lợi trong ngụ ngôn trên. Tật xấu này không phải chỉ có nơi con người thời đại hôm nay mà thôi, nhưng còn có nơi con người thuộc mọi thời đại.

"Ai muốn nâng mình lên sẽ bị hạ xuống. Ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên".
Hà Châu (st)

Currently have 2 nhận xét:

  1. Câu chuyện hay. Phần bình luận có câu: "Ai muốn nâng mình lên sẽ bị hạ xuống. Ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên" thì mình thấy không hợp lý. Bạn có thể giải thích cho mình ý này được không?

  1. Theo mình hiểu ở trong bài này, bạn càng ca ngợi mình, càng muốn mình là một người hoàn thiện, tốt đẹp trong mắt người khác, nhưng nó phóng đại và không đúng sự thật, thì người nghe không chỉ là thấy bạn tài giỏi, mà có khi còn thấy ngược lại.
    Nếu có thấy đi chăng nữa, thì khi một ai đó giỏi hơn, đó cũng không phải là một điều hay. Bởi ai cũng có lòng đố kị, nếu gặp người nghe là bạn tốt thì không sao, chứ nếu là người xấu, thì càng khiến người khác ganh ghét và đố kị hơn. Thói đời người ta thường ghét những gì hay hơn mình.. Và có thể gây nhiều rắc rối khác nữa.


    Còn ai hạ mình xuống, theo mình hiểu là cách nói khiêm nhường, biết mình giỏi, nhưng cũng tôn trọng người nghe. Người nghe cảm nhận được sự tôn trọng ấy, và họ cũng thấy họ có phần giỏi. Họ trở nên thân thiện hơn với người nói. Như vậy địa vị của người nói trong lòng người nghe cao hơn.

    Xét một khía cạnh khác, khi nói khiêm nhường, thì không gây cho người khác ganh ghét. Và cũng theo quy luật tự nhiên thôi. Cái gì theo chiều thuận thì dễ chấp nhận, chiều nghịch thì khó chấp nhận. Nếu bạn nói bạn không giỏi, nhưng thực sự bạn giỏi, thì người ta ngạc nhiên và kính trọng, hoặc nếu không thì cũng không chê bai gì.

    Nhưng nếu bạn không giỏi, mà bạn nói bạn giỏi, không biết mà nói là biết. Nếu một ngày người khác biết được, thì chỉ có lời chê và thương hại mà thôi. Nói như ngạn ngữ Việt Nam "Nói chín thì phải làm mười, nói mười làm chín kẻ cười người chê".


    Đó là mình xét trên khía cạnh lời nói. Còn nếu trên khía cạnh suy nghĩ và việc làm, nếu bạn cứ muốn làm chủ người khác, chỉ thích ra lệnh và la rầy người khác, thì cũng không ai chịu đựng được lâu. Con người vốn yêu thích tự do. Nên rồi bạn cũng sẽ bị "rớt' xuống thôi. Làm vua, thì nhất định có ngày bị đảo chính. Còn nếu bạn hạ mình xuống, có thể không ai biết điều ấy, hoặc có thể biết. Nhưng những gì bạn làm, dù lặng lẽ. Nhưng người nhận thì luôn biết. Cho dù họ không nói, nhưng mà ai cũng có lương tâm và sự suy xét. Nhất định, họ sẽ không quên.. và sau đó.. chắc là bạn cũng đoán dc..
    Mình chỉ hiểu ở mức nông cạn như vậy thôi. Nếu bàn luận cho đúng, chắc là viết vài trang chưa hết..

Leave a Reply

Đăng nhận xét

Nếu có nhận xét gì, hãy ghi vào bên dưới nhé. Mình sẽ trả lời trong thời gian sớm nhất cho bạn. Cám ơn bạn đã thăm blog của mình.